Ước nguyện cho Xuân Mới:
DÒNG CHẢY SỬ VIỆT LIÊN TỤC, KHÔNG BỊ "ĐỤC BỎ"
Biểu tượng là một cách thức cho thấy tâm thức lịch sử
có mạch lạc, có khỏe khoắn hay không.
Bấy lâu nay, ở trong nước thường thấy in hình biểu tượng:
chợ Bến Thành (Nam), chủa Thiên Mụ (Trung), chùa Một Cột (Bắc). Ta nói biểu tượng
kiểu đó hết sức khập khiễng, không đồng bộ gì hết! Nếu là chợ (văn hóa thị
thành) thì đi cùng với chợ Bến Thành (Nam) phải là hình ảnh chợ Đông Ba (Trung),
chợ Đồng Xuân (Bắc), coi mới nhứt quán.
Đã chọn chùa Một Cột (miền Bắc), chùa Thiên Mụ (miền
Trung) thì ở miền Nam phải chọn một biểu tượng cũng thuộc văn hóa tâm linh đời
xưa thì mới tương thích! Tại sao lại xảy ra sự khập khiễng đến vậy?
Thực ra, đã từng có "bộ ba" biểu tượng - ở
Sài Gòn là LĂNG ÔNG, ở Huế là CHÙA THIÊN MỤ, ở Hà Nội là CHÙA MỘT CỘT - tạo nên
sự cân đối, đồng bộ về biểu tượng văn hóa tinh thần.
Chỉ vì sự suy nhược trong ý thức lịch sử, "đục bỏ"
này kia, mới xảy ra tình trạng khập khiễng trong biểu tượng như đang thấy hiện
nay!
* Lăng Ông (Nam) - chùa Thiên Mụ (Trung) - chùa Một Cột
(Bắc) không chỉ đồng bộ về mặt biểu tượng văn hóa tinh thần, mà còn mang trong
đó giá trị lịch sử sâu sắc:
CHÙA MỘT CỘT hình thành lúc đất nước mang tên "ĐẠI
VIỆT", mà sau đó mở rộng biên cương thì cũng tới Bình Định/Phú Yên (đời Hậu
Lê) là hết mức.
CHỦA THIÊN MỤ ra đời sau lúc phân ranh nước Việt thành
Đàng Trong với Đàng Ngoài - trong khi Đàng Ngoài (kinh đô Thăng Long) chỉ lo
tranh giành đấu đá quyền lực với nhau thì Đàng Trong của chúa Nguyễn (kinh đô
Phú Xuân) đã có công mở cõi cho tới mũi Cà Mau!
LĂNG ÔNG (đức Tả quân Lê Văn Duyệt) vào thời nhà Nguyễn
sau khi đất nước hợp nhứt một cõi, và lần đầu tiên mang tên nước chính thức là
"VIỆT NAM" - theo đường cái quan đi từ Quảng Ninh cho tới Cà Mau luôn
(mà hiện nay chúng ta đang thừa hưởng).
Thành thử, bước sang Xuân Mới, chúc muôn người gìn giữ
một khát vọng: LĂNG ÔNG - CHÙA THIÊN MỤ - CHÙA MỘT CỘT sẽ trở lại, thành
"bộ ba" biểu tượng cho ba miền. Qua đó dòng sử Việt mới thực sự liền
mạch, mới thực là "về nguồn" tận trong tâm khảm (chớ không phải nói
mép), thủy chung với tiền nhân ./.
Nguồn: Nguyễn - Chương Mt