ĐẤT VÀ NGƯỜI XỨ BÚNG

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2022

Sự tích Cha Gabirie Nguyễn Khắc Thành

SỰ TÍCH

Cha Gabirie Nguyễn Khắc Thành

------------------

CHA GABIRIE NGUYỄN KHẮC THÀNH, là linh mục bổn quốc Địa Phận Sài Gòn, quê ở tại Tân Triều, tĩnh Biên Hòa, cha mẹ đạo dòng. Thuở nên 16 tuổi, người đã vì Chúa vì đạo, lìa cha mẹ sang học tại Pinăng. Lòng người những quyết lãnh gánh linh mục làm cho sáng danh Chúa và giúp bổn sở quê nhà về đàng phần rỗi, vì lúc ấy chẳng có mấy thầy linh mục, bỡi vua quan tìm bắt đạo thành Chúa nhặt nhiệm quá đỗi.

Cha Gabirie học đặng bảy năm, đoạn trở về giúp Địa Phận. Đức Cha sai người đi dạy khi chỗ nầy, khi chỗ khác, lặn lội mở mang bờ cõi Chúa Khirixitô. Người đi cho tới Lai Vung, Lấp Vò, Bò Ót, Long Xuyên; người xuống Sa Đéc, Cái Bè; người ra tới Thị Rịa, Đất Đỏ, lên Long Thành, Mỹ Hội. Có lần kia Đức Cha sai người lội bộ từ Thị Nghè lên cho tới Đầu Nước, đàng xá cách sông, cách rạch, rừng bụi, hùm beo, rất hiểm nghèo, lại rất khổ là đang buổi cấm kín. Song người vui lòng đi, chẳng chút trì hưỡn dùng dằng thở than, một nhắm mắt vưng lời Đức Cha như vưng lời Chúa.

Cách ít năm sau người đã thọ quờn Linh mục, nhằm ngày lễ ông thánh Giude Bàu chữa các giáo hữu, tháng Avril năm 1859, người vừa nên 28 tuổi.

Cha Gabirie lãnh quờn linh mục, là sự lòng người đã trông ước và dọn mình bấy lâu, thì người càng nông công sốt sắng mà làm các việc cho phỉ tình người sở nguyện. Người hằng ngày bẻ bánh thiêng liêng phân chia cho đoàn chiên Chúa, những ngồi tòa làm phước, dạy dỗ, ủi an kẻ trễ nải, dẫn đàng người xiêu lạc. Người đã qui các người nhà phước chạy tứ tán đang lúc loạn ly, mà đem về Thủ Thiêm, cất nhà cữa, lo lúa gạo, tập nề nếp, dựng cơ đồ, cho phải đạo kẻ dưng mình cho Chúa. Lại bao người chạy giặc người gôm đương dìu dắc, lo mọi sự trong ngoài. Người lo súc lo gỗ dựng nên nhà thờ Thủ Thiêm, rày còn lại ít cây cột trong nhà thờ mới bây giờ nhắc tông tích công lao người đó.

Họ Thủ Thiêm huờn thành, Đức Cha dạy người đi Tha La, Bàu Tre, lo lập mấy nơi xung quanh ấy, đoạn lại về Bến Gỗ mở mang những chốn lâm sơn.

Mà thảm thay! phần xác người không đặng mạnh; người làm thầy cả chưa đặng mười năm, thì đã mang lấy bịnh thổ huyết nặng nề, mà mang cho đến chết. Ghe lần người phải liệt nhược bỏ cơm bỏ cháo, mà khi vừa tỉnh lại thì người liền tra tay làm các việc bổn phận, không chế không giảm một việc nhỏ mọn nào.

Người không chịu ở nhưng, vì người hiểu sự ở nhưng là cội rễ mọi sự dữ, nên dầu khi người chẳng còn sức mà quản hay đoàn chiên Chúa, bề trên định người phải nghỉ, thì người cũng lừa dịp mà làm phước, ngồi tòa giải tội, coi sách latinh, sách cầu, lần hột, đọc kinh, đi đàng Thánh Giá; rảnh các việc ấy rồi người làm việc xác: trồng cây, nhổ cỏ, tưới xoài, tưới mít; trưa nắng người vào, lại vá áo, vót nan, chẻ lạt, chẳng khi nào người cho mình ở không nhưng một phút.

Bằng về lòng khiêm nhượng người, ai nói cho đặng việc bề trong, việc bề ngoài! Người tỏ lòng cung kính hết mọi người, dầu kẻ nhỏ tuổi hơn người, thì người cũng nhượng trong mọi lời nói, đến đỗi bề trên bề dưới đều mến thương người cả thảy.

Sau hết cha Gabirie về nghỉ tại Lương Hòa, ở vuối cha Vêrô Gia là học trò người đã cho đi ăn học và đặng làm thầy cả đang coi sóc họ nầy. Cha con ở vuối nhau thật là phụ từ tử hiếu, cha hiền con thảo. Cha thương con dường có một; con mến cha thiệt chẳng phải hai. Cha Gia tận tình báo đáp ơn cao nghĩa dày, nhứt nhựt vi sư, huống chi ơn nuôi dưỡng, lại tập rèn dạy dỗ bấy năm trời, cho đi nhà trường đặng chịu chức thầy cả, thì phải trọng nghĩa là chừng nào! Cha Gia rất vui lòng lo lắng cho người mọi bề.

Chẳng hay Cha Gabirie ở đặng ba năm, thấy mình một ngày một thêm yếu liệt, biết ngày giờ Chúa định đã tới, bèn than thở xin về Sài Gòn, đặng nằm chốn đất Thủ Thiêm, là như đất Đức Chúa Trời đã hứa cho người thuở ban sơ mới làm thầy cả.

Vậy người về ngụ tại Xóm Chiếu ước đặng một tháng hai mươi ngày; lúc nầy người liệt nặng hơn không còn gượng tế lễ Chúa được nữa, người mới trối phú và sắp đặt mọi sự sẵn sàng (…), thì người chỉ nơi đất thánh Thủ Thiêm. Yên bài mọi việc đoạn, qua tới ngày 12 Février người ngặt mình cho đến chiều ngày 13 người từ giả thế gian mà về nước thiên đàng hưởng lễ ngũ tuần thầy cả người đời đời cùng Chúa.

Phanxicô

Bổn quán hết lòng cám ơn ông Phanxicô, vì đã doãn lại tích nầy.

.Báo Nam Kỳ Địa Phận năm 1909

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét