LƯỢC
BIÊN SỰ TÍCH
CHA
VÊRÔ NGUYỄN NGHI SAO
----------------------
Thương hỡi! mạng người đời
nào khác ngọn đèn, gió tạt qua đà mất dạng. Đã hay sanh ký tử qui, dầu vậy ai
không tiếc người hiền ngỏ!
Hôm mồng 4 tháng giêng tây
năm nay, cha Vêrô Nguyễn nghi Sao tị trần mà về cùng Chúa. Người sinh ra ngày
24 tháng 10 năm 1865, cha mẹ cũng trang bảo hộ, mà nhứt là biết giữ đạo, ân cần
lo cho con cái biết đàng lành từ niên ấu.
Cha Sao là con trưởng
nam, noi gương cha mẹ, nên từ bé đã mộ đàng phước đức. tuổi vừa 12 thì xin cha
mẹ mà vào trường Latinh ở Cái Nhum, cách vài năm lại lên trường Sài Gòn. Mấy
năm ở trường, người cứ thêm lòng đạo, chí thú việc học hành. Ở giữa anh em hằng
giữ lòng hòa nhã, trên thuận dưới an; nên ai tới gần người càng thêm mến đức.
Mấy năm còn làm thầy cúi
đầu vưng lịnh Bề trên, ra lặn lội mở mang nước Chúa, lao khổ không nài; có gặp
chuyện khó lại vui, cứ 1ấy câu vưng ý cha
làm mà giải muộn.
Qua năm 1896 người chịu
chức thầy cả, đoạn ra làm cha phó giúp họ Đất Đỏ ba năm; rồi tách ra coi họ Cù
Mi bốn năm. Đó rồi lại vưng lời Bề trên về coi họ Tân Triều. Người làm việc tại
đây cho tới ngày thệ thế, được ước chừng 6 năm rưỡi.
Vã mấy năm người coi bọ,
thì người ân cần việc Chúa không sá tới thân mình, cứ một tiếng: Cực thì cực, không sao, miễn là sáng danh
Chúa thì thôi, ở giữa đoàn chiên, người bền một lòng nhịn nhục; bởi vậy,
nhiều tay cứng cỏi, mà thấy người từ hậu, nó phải chịu thua: Ấy là nhu nhược thắng
cang cường.
Lúc còn đang nông công mở
nước Chúa, bỗng nghe tiếng Chúa đòi về thưa gởi. Người thọ bịnh, nằm không tới
nửa tuần mà phải bỏ thế.
Ít ngày trước, người thấy
trong mình khó ở, nhưng vậy cũng cứ lo dọn trẻ rước lễ vỡ lòng. Chính ngày bao
đồng, là 1 Janvier, thì có cha phó Chợ Quán lên giúp. Cha đã hết sức chịu, mà
cùng giả mặt vui, kẻo buồn trong họ. Đến tới đêm đỏ, dọn bài gẫm rồi, người giã
cha Chợ Quán đi nghỉ; vô phòng ít giờ cha Chợ Quán nghe động, bèn dậy thắp đèn
vào thăm, thấy người nhào lộn, bộ đau đớn quá; người xin cha Chợ Quán về phòng
nghỉ, cơn rét chút không có làm sao. Cha Chợ Quán tin bằng lời, trở về phòng.
Sáng dậy, qua hỏi, thì người nằm ngó, chớ không nói gì nữa. Cha Chợ Quán thấy
chứng bịnh lạ: đau sao không chịu nói gì hết; thuốc bổn đạo đem tới uống, bịnh
càng tăng. Cha Chợ Quán giao người cho quới chức lo, còn ngài lật đật trở về
Sài Gòn đem tin. Cha sở Xóm Chiếu hay, bèn tốc tã lên rước về. Tới nhà trường,
đem lên nhà thương, cha cứ tê mê cho tới chiều ngày 4 Janvier, người tị trấn lối
6 giờ 15 phút. Bà mẹ lên kịp giờ người hấp hối. Trúng lúc nầy các cha tây cấm
phòng, nên năng lên xuống viếng thăm, canh giờ. Chiều mồng 5, đem xác cha về
nhà thờ; các cha gần đủ mặt tề tựu hát kinh rồi, đưa lên đất thánh, gần nhà thờ
Chí Hòa.
Hỡi
ôi!
Cơ
tạo khéo cày vần!
Gẫm
cuộc trần thảm não!
Long
vân năng hiệp tán
Suy
ngãi đạo sầu thương.
Nhớ
ngọc hữu:
Tâm
tình đại độ,
Tánh
nết từ nhường
Trọn
niềm tin ngãi với tri âm.
Tríu
trăn chí thiết:
Vẹn
tiết lễ nhơn cùng thân ngoại,
Yêu
đãi mọi đường.
Những
tưởng doan bằng hữu còn dài,
Trong
khoái dạ vui amn một chỗ,
Nào
hay số mạng sinh đã vån
Rất
đau lòng li biệt hai phương !
Ôi!
Chuỗi
sầu khôn kể,
Cơn
lụy khó lường.
Giả
đưa Ngọc Hữu tới Thiên đàng,
Hưởng
phước lành muôn đời vĩnh thọ!
Xin
nhớ lương bằng còn địa cảnh,
Cầu
thánh sủng thường xuống an khương.
Nay văn.
Kim Bằng Cảm Khốc
.Báo Nam Kỳ Địa Phận năm
1910
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét