(Qua
đời ngày 24 Octobre 1911.)
----------------
Cha Jean-Marie Favier (Hiền)
linh mục Dòng Sai, sinh ra năm 1846, tại Địa Phận Le Puy, bên nước Phalangsa.
Người qua nước An Nam năm 1872. Học tiếng An Nam vừa đủ thì người có coi họ Thủ
Ngữ chừng hơn một năm, kế đổi xuống Giồng Rùm ngày 23 tháng Mai năm 1874.
Mấy năm trước đang lúc
cha Báu (Leprince) ở Giồng Rùm, thì bị giặc Nguyễn Tri Phong phá phách, bổn đạo
tan tác ở không yên. Đến chừng cha Hiền lại thì yên giặc rồi, bổn đạo chạy giặc
đâu đó mới tựu về lần lần. Cha Hiền ở Giồng Rùm 21 năm trọn, cha lo qui bổn đạo
lại, cùng canh tác đất ruộng bổn đạo, và cho mỗi người mỗi dây mà làm ăn. Đất
ruộng khi ấy còn huợt lắm, cha lo tăng khẩn, cặm ranh rấp đâu đó đành rành. Cha
làm có huê lợi ra, cất được một cái nhà thờ vừa vừa, và một nhà ở; lại sắm được
một cái chuông lớn nổi 2000 kilô. Cha Bề Trên Quí làm phép nhà thờ ấy, ngày 3
Décembre năm 1876.
Cha Hiền là người ham làm
việc lắm, người cũng làm ruộng: cầm cày, đứng trục, chống xuồng đi ruộng như An
Nam, ăn cực khổ như An Nam, mà chẳng khi nào đau. Còn ở nhà thì đục đẽo cả ngày:
người đóng ghế bàn; bây giờ cũng còn lại ít món của người làm tại Giồng Rùm.
Đức yêu người của cha thật
đáng khen, tuy người không biết việc thuốc men cho mấy, mà cũng sắm đủ thứ thuốc
để cho người ta: thuốc uống, thuốc xức đủ thứ.
Người có lập một nhà mồ
côi nhỏ nhỏ, nuôi con nít kẻ ngoại, khôn lớn thì người gầy dựng cho nó; sau mấy
cha kế vị cũng cứ vậy; bây giờ cũng còn mấy đứa ấy: trai có, gái có, ở tại Giồng
Rùm.
Cha tên Hiền là thậm phải,
vì thật là hiền, người ta đây còn nhắc ít tích về người: là có mấy tên kỳ khôi,
hung bạo, say sưa, tới hỏi cha lúa thóc, cha không còn mà giùm, thì nó nổi hành
hung, mắng cùng rầy rà om sòm, cha lên lầu đóng cữa lại; nó ở dưới réo: Cố Hiền
ơi! Cố Hiền ơi! Người ở làm thinh, nó réo đã thèm mệt, buồn ý đi về.
Qua năm 1896 Đức Cha Để đổi
người ra Bà Rịa, cha ở đó cho đến chết.
Cha xáng bịnh mà qua đời
tại nhà trường Latinh Sài Gòn, ngày 24 Octobre 1911, đặng 65 tuổi, ở nước An
Nam đặng 39 năm.
Cha không khi nào đau cho
nặng, mà đau một lần thì chết! Ấy là mạng người đời, sao cho khỏi cữa ấy!
Ớ
cha, dứt bỏ quê hương,
Chuyên
lo việc Chúa nên gương ở đời;
Chúc
cho cha đặng thảnh thơi,
Thiên
đàng Chúa thưởng đời đời hiển vinh.
P.
V.
(Giồng Rùm).
,Báo Nam Kỳ Địa Phận năm
1911
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét