ĐÁM XÁC CHA VÊRÔ NGUYỄN-LINH-DƯỢC
ở
họ Xóm-Chiếu
----------------------
Hôm sớm mai thứ sáu nhằm
ngày 30 Janvier 1914, có đám táng xác cha linh mục Nguyễn Linh Dược, là cha sở
họ Xóm Chiếu, mà đem đi táng trên Chí Hòa (đất thánh các cha ), có Đức Cha làm
phép xác, các cha Tây và Annam, với các bổn đạo các nơi tuôn đến mà hầu đưa xác
người đi, khi hoàn tất, ai ai trở về đều ngùi ngùi thương tiếc.
Nguyên quê quán của cha
Vêrô nầy ở tại Thủ Đức, cha mẹ người là kẻ đạo đức hiền lành, mần ăn chơn chất,
nhằm cơn bắt đạo, người mất mẹ theo cha, cha người cho người vào trường ăn học
thuở người còn niên ấu, khi ở trong trường, người lo nấu sử xôi kinh, chuyên lo
việc học hành lắm, nhứt là người có lòng kính mến Đức Mẹ cách lạ lùng, sau
chúng tôi thấy việc ấy rõ ràng, là hễ ngày nào lễ Đ. C. Bà, thì người biểu dọn
bàn thờ rực rỡ, biểu giựt chuông đánh trống, mà chầu mừng Đức Mẹ, lại làm lễ trọng
thể mà tỏ lòng yêu mến Đức Mẹ; người chịu chức thầy cả là năm 1876.
Thọ chức đoạn, sáu năm đầu
người dạy tại nhà trường Latinh Saigon, đoạn làm ký lục cho Đức Cha Isiđôrô,
sau người ra lãnh cai họ Phú Hiệp một đôi năm, đoạn đổi về Xóm Chiếu nhằm ngày
lễ Đ. C. T. T. hiện xuống năm 1885, cũng lãnh coi luôn họ Khánh Hội và Tắc Rổi,
nay kể đặng 30 năm trời.
Ớ cha ôi! một giấc quạnh
hiêu, cha con phân rẽ, buồn bã ngàn năm! gương sáng cha tỏ để trên đời, đức
khôn ngoan cha ngàn năm ghi nhớ, lại ân cần chuyên lo đoàn chiên thơ dại, chải
gió dầm sương, chẳng nệ công lao khó nhọc, dầu mưa gió cũng rán đi Khánh Hội về
Xóm Chiếu mà ngồi tòa làm phước, nhớ đến lúc người đi Tắc Rổi, thiệt éo le, đường
trơn dậm thẩm, cha cũng rán đi, cho được ngồi tòa làm phước, viếng thăm con
chiên xa xác!
Bỡi vậy nên một mình cha
coi ba họ, một cách sốt sắng toàn hảo, trèo non lặn suối, dìu dắc con chiên, lấy
lời hiền lành mà quở kẻ lỗi dại, người cứng cượng cha lại an hòa.
Nói tắt một lời, bỡi các
nhơn đức cha, nên gương cho các đấng đồng bang cùng nhơn dân bổn đạo noi theo
mà bắt chước, bỡi cách ăn nết ở cha, làm cho ai ai đều cảm mến nhớ thương, như
khi cha còn sanh tiền, hay giảng nói câu nầy: “Cha vui lòng liều mạng sống cha,
dầu cho cách nào, cha cũng hết lòng mà lo cho anh em, miễn là cho anh em đặng
an lòng và giữ đạo cho sốt sắng, đó là đều trọng nhứt, cha hết lòng cầu xin
Chúa cho được như vậy, đặng ngày sau cha con dặng gặp nhau trên nước thiên
đàng”.
Mà thương thay! Chúa rước
cha về trước, bỏ chúng con ở lại mồ côi; ớ cha ôi! lời lành cha giảng dạy còn
ghi tạc trong lòng chúng con, mà còn cha đâu bây giờ? cha đâu mà dìu dắc chúng
con, biết chừng nào đặng gặp mặt cha nữa, biết chừng nào đặng nghe lời lành cha
dạy dỗ khuyên lơn nữa, biết chừng nào đặng gặp cha nữa mà phân trần lời hơn sự
thiệt, mà nhờ lời cha nhủ bảo ủi an!
Vậy chúng con chẳng biết
lấy chi mà báo đáp ơn cha làm cho chúng con phần hồn phần xác trong ba mươi năm
nay, một cứ cầu nguyện xin Chúa lấy lòng thương xót đem linh hồn cha Vêrô nầy
lên nơi tiêu diêu, mà hưởng phước muôn đời, và xin Chúa trả công vô cùng cho kẻ
làm phước cho chúng tôi.
Xóm
Chiếu, le 30 Janvier 1914
Các chức và bổn đạo
Họ Xóm Chiều.
.Báo Nam Kỳ Địa Phận năm
1914
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét