SỰ TÍCH CHA CLÉMENT TRANIER (TRANG)
------------------
Kể từ ngày cha vưng lịnh
Đức Cha từ giả họ Bãi Xan mà về nhậm họ Tân Triều, thì người ra tay làm việc
luôn, chẳng nghỉ đặng. Trước hết cha lo cất nhà cho hai dì phước ở, đặng mà dạy
đồng nhi nam nữ, nên cha phải lo làm tức thì. Đang lúc lo làm nhà ấy, thì cha
nhóm quới chức mà tính làm nhà cha lại, vì nhà cũ thì Đức Cha chê nóng nảy, khó
bề ở cho các cha. Vậy khi cha mở lời thì quới chức lo hạ nhà ấy xuống mau theo
ý cha, kêu thợ mộc thợ hồ đến làm đông; bổn đạo ra công giúp cùng là ăn tiền
công rẻ. Lúc ấy cha phải ở trong phòng ảo lễ gần ba tháng cùng lo lắng mọi việc,
coi sóc các thợ làm. Đang khi ấy cha cũng sửa trường học lại, củng sơn phết cho
ra mới, và tu bồi nhà thờ, dầu một đường gạch tàu tróc mí lên, thì người cũng
biểu thợ ém lại cho liền khít. Ngoài đàng lộ đi tới nhà thờ đều dọn dẹp sạch sẽ,
và sơn phết nhà thờ lại. Người nói nhà cha làm cho tốt, thì phải làm nhà thờ
phượng Chúa cho tốt hơn nữa; bỡi vậy người hết lòng lo lắng, ăn ngủ không đặng,
mệt nhọc lắm. Trong họ ai nấy cũng hết lòng lo lắng với cha, cho đặng nhà cữa
cao ráo tử tế cho cha ở mạnh giỏi mà giúp bổn đạo lâu dài.
Ý tứ cha sốt sắng mạnh mẽ
lắm, trong lúc người mắc trăm việc đa đoan thề ấy, mà hễ ai thưa sự gì về phần
hồn hay là phần xác, thì người ra tay làm việc ấy tức thì không trì hưỡn. Lại
người nghiêm cấm sự cờ bạc lắm, nên trong làng trong họ đều bằng an, và ai nấy
đều khen ngợi cha sự ấy.
Khi nhà cha xong rồi, cha
biểu quới chức dọn đồ cha về nhà mới, thì trong họ lớn nhỏ đều lấy làm vui mừng:
kẻ lo đem đồ lên từng trên, người khiêng rinh đồ vô từng dưới. Dọn dẹp nội một
buổi thì nhà ấy sắp đặt thứ lớp trong ngoài, xem rất đỗi vui. Kế có cha sở Biên
Hoà đến, vi cha sở tại có mời trước, chiều bữa đó đến ăn tân gia; lại cha Biên
Hoà là đấng có công giúp họ chúng tôi nhiều, nhứt là khi làm nhà mới nầy, thì
người đã lo lắng hết tình, theo lời Đức Cha xin người phải lo cho cha mới mọi
việc, nên người đã hết lòng trợ lực.
Vậy cha con ngày ấy vui mừng
không xiết. Cách ít ngày sau quới chức thấy cha mệt và nước da xanh một chút,
thì ai nấy đều xin cha xin phép Đức Cha mà đi nghỉ, kẻo mệt, thì cha trả lời rằng:
- Không mệt gì; bây giờ
trong nhà yên một chút, còn phải lo xung quanh ngoài nhà, để cha coi dọn dẹp và
đắp đường thẳng xuống sông, phá cho trống đặng gió thổi vô nhà nhiều thì cha
mát khỏe thì thôi, có mệt gì đâu,
Kế Đức Cha đến thăm cha
và coi cái nhà mới, Đức Cha khen nhà tốt mát mẻ cao ráo. Đoạn Đức Cha về cách
có vài ngày thi cha thọ bịnh mà đi xuống Sài Gòn vào nhà trường uống thuốc. Vậy
khi trong họ chúng tôi đang lo cầu nguyện cho người uống thuốc mau mạnh mà về,
xẩy đâu dang sáu giờ sớm mai chúng tôi đặng tin dây thép nói cha đã qua đời rồi,
và bốn giờ chiều chôn! Hết thảy ai nấy đều rụng rời; chuông nhà thờ hai cái liền
nổi lên, bổn đạo lớn nhỏ đều tuôn đến, xung quanh nhà cha nghe lu bù những tiếng
khóc than: “Cha hỡi là cha!!” - Đoạn vào nhà thờ cầu lễ cho người, trông cậy
Chúa sẽ nhậm lời con cái châu rơi tuôn lụy kêu xin, mà cho linh hồn cha Clément
đặng lên chốn nghỉ ngơi muôn đời tiêu sái.
Đoạn quới chức chúng tôi
lo di viếng cho thấy mặt cha phen sau hết, cùng đưa linh cửu người đến nơi phần
mộ, mà chờ ngày xác phàm sống lại vang hiển tốt lành!!
Khi táng cha đoạn, ai nấy
chúng tôi lui về mặt ủ mày châu, lòng bát ngát, chịu mồ côi một cha rất nhơn từ
đức hạnh; chịu tang một đấng rất đáng kính đáng thương!
Ôi! người đời thấp thoảng
bóng đèn hoa! mới thấy đó, phút liền đã mất! Ta há dễ tham của phù vân; một soi
gương bia để trước mặt, mà lo bề khắc kỷ tu thân, hầu khi hồn lìa khỏi xác, được
sum vày cõi thọ miên trưởng.
Nay hết thảy quới chức và
trong họ chúng tôi kính dưng đôi chữ mà than rằng:
KHỐC
BÁI CHA SỞ HỌ TÂN TRIỀU TẠ THẾ
Ôi!
Bắc
đầu sao dời,
Thới
sơn núi rũ!
Triết
nhơn trường thị ứng triệu thiên đình,
Anh
qui qui thần hồn nương thánh gía;
Tưởng
dung nhan càng cảm động oai nghi!
Trông
tế diện lại ai bi lụy hạ!!
Nhớ
Cha xưa:
Tính
nết hiền hòa,
Nhơn
từ nhuần nhã.
Tác
gia quan trí độ dã hơn người,
Tuần
trị mạng tồn thâu mà diệu hóa,
Trong
một họ riêng phần dạy dỗ,
Sang
hèn lớn nhỏ dầm thấm ơn sâu.
Góp
một trời chung tiếng ngợi khen,
Nam
bắc đông tây gội nhuần đức cả.
Hỡi
ơi!!
Đất
thánh vội chôn người ngọc,
Ngàn
năm bia khắc tánh danh thơm.
Nhà
trời thúc dộng chiêng vàng,
Trong
họ mến yêu nhơn đức lạ!
Phục
di cẩn cáo.
KÍNH
THAN NHỊ ĐỀ
Tráo
chác đổi dời cuộc biển dâu!
Thấy
trang hiền ngỏ chạnh lòng sâu.
Bịnh
sao gấp nặng không phương cứu,
Chứng
lại hiểm nghèo hết chỗ cầu !.
Cám
đức ơn cha che mấy thuở,
Nhờ
ơn dạy dỗ hãy còn lâu;
Rảnh
minh siêu thoát ngoài trần tục,
Để
nhớ, để thương, để thảm sầu!
HÒA
VẬN
Cuộc
đời biền cả hóa cồn dâu!
Tưởng
đến nỗi cha chín đoạn sầu;
Người
ngọc sớm chôn nền đạo ngãi,
Sứ
trời vội rước khó kêu cầu.
Sanh
tiền dạy dỗ công ơn nặng,
Mật
hậu ái hoài đức vọng lâu;
Mỗi
dạo mở mang dà rộng rãi,
Tân
Triều dộng khốc đỗi ưu sầu!
QUỚI CHỨC HỌ TÂN
TRIỀU đồng kính.
.Báo Nam Kỳ Địa Phận năm
1910
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét