ĐỘC
GIẢ:
Tại sao gọi là “đồng bóng”? Có phải “đồng” là do “tiên đồng ngọc nữ” hay không?
Nhưng nếu thế thì “bóng” là do đâu?
AN
CHI:
Đào Duy Anh đã giảng từ đồng trong đồng bóng như sau: “Người đệ tử vủa thần
tiên trong Đạo giáo tự xưng là đồng tử của thần tiên nên người ta thường gọi là
ông đồng”(1). Đây chỉ là lối
giảng có tính chất suy diễn chủ quan vì đồng là một từ cổ có nghĩa là cái kiếng,
cái gương. Thật vậy, A. de Rohdes đã ghi như sau: “Đồng, cái đồng: Gương, kiếng. Gương.
Cùng một nghĩa. Soi đồng: Nhìn vào gương để làm phù chú. Làm đồng làm cốt: Bà phù thủy nhìn vào
gương để làm phù chú. Thầy đồng: Thầy
phù thủy sử dụng gương, chiếu kính”(2). Cứ theo những điều trên đây,
thì các ông đồng bà đồng đã được gọi bằng tên của chính cái đồ vật mà họ đã sử
dụng để hành nghề. Đặc điểm của nghề đồng bóng còn được phản ánh trong thành ngữ
ngồi đồng chiếu kính mà Huình-Tịnh Paulus Của đã ghi nhận trong Đại Nam quấc âm tự vị.
Khi đồng đã
là cái gương, cái kiếng thì bóng tất
nhiên là hình ảnh của cảnh và vật phản chiếu ở trong kiếng, trong gương. Cũng
chính A. de. Rohdes đã giúp cho chúng ta khẳng định điều này. Ông đã ghi: “Soi gương”: Nhìn trong gương. Soi đồng. Cùng một nghĩa; cũng là phù
phép mà người Lương dân ngây thơ nghĩ rằng mình có thể nhờ tấm gương để biết sự
dữ nào bởi đâu sinh ra cho mình, nghĩa là ma quỷ dối trá bằng những hình ảnh
khác nhau trong tấm gương”. “Những hình ảnh khác nhau trong tấm gương” chính là
những cái bóng.
Vậy đồng bóng
là gương và hình ảnh của cảnh vật phản chiếu ở trong gương. Đó là nghĩa gốc.
Còn nghĩa trong ông đồng bà đồng, lên đồng,
đồng cô bóng cậu, vv..là nghĩa phái sinh.
1.
Từ
điển Truyện Kiều, Hà Nội, 1974, tr.136.
2.
Từ
điển Viêt-Bồ-La, Nxb. Khoa học Xã hội, 1991.
Kiến thức ngày nay, số 115, ngày 1-8-1993
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét